Cách vẽ hoa lưu ly - forget me not
Chi
Lưu ly là tên gọi của một chi thực vật có danh pháp khoa học là Myosotis trong
một họ thực vật có hoa là họ Mồ hôi (Boraginaceae - lấy theo tên cây mồ hôi
Borago officinalis), tuy nhiên trong các văn bản về thực vật bằng tiếng Việt gọi
nó là họ Vòi voi nhiều hơn, lấy theo tên loài vòi voi là Heliotropium indicum).
Nguồn gốc ở châu Âu.
Tiếng
Việt còn gọi Myosotis theo chữ Nho là "sơn miêu nhi nhãn" có nghĩa là
"mắt con mèo núi bé con".
Tên
gọi khoa học của chi có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp cổ nghĩa là "tai chuột",
theo hình dáng lá.
Có
khoảng 50 loài lưu ly trong chi này, và chúng khác biệt nhau một cách đáng kể.
Tuy nhiên, một lượng lớn các loài có chung các đặc điểm được miêu tả như hoa
màu lam-tím, nhỏ (đường kính 1 cm) với 5 cánh hoa mọc dày dặc trên các thân cây
bò lan um tùm, ra hoa vào mùa xuân. Các loại màu sắc khác của hoa cũng không phải
là bất thường trong chi này, với các dạng màu hồng hay trắng vẫn có thể tồn tại.
Chúng hay được trồng trong vườn và các giống trồng thường có hoa với màu sắc hỗn
tạp.
Hoa
mọc thành xim ngắn ở ngọn thân, đài có lông, tràng màu hồng sau chuyển thành
màu lam, thơm, có ống dài bằng các thùy, phìa trên xẻ 5 thùy.
Các
loài lưu ly có thể là cây một năm hoặc cây lâu năm. Hệ thống bộ rễ của chúng
nói chung là rễ chùm. Hạt của chúng được tìm thấy trong các quả dạng quả đậu nhỏ,
hình tulip dọc theo thân tới hoa. Quả đậu bám vào quần áo khi va chạm phải
chúng và cuối cùng rơi xuống đất, giải phóng các hạt nhỏ để chúng có thể nảy mầm
ở mọi nơi.
Các
loài lưu ly bị ấu trùng của một số lài côn trùng thuộc bộ Lepidoptera phá hại,
như Xestia c-nigrum.
Các
loài lưu ly khá phổ biến ở nhiều nơi. Phần lớn các loài là đặc hữu của New
Zealand, mặc dù một hoặc hai loài có nguồn gốc châu Âu, đặc biệt là loài lưu ly
rừng (Myosotis sylvatica) đã được đưa vào nhiều khu vực ôn đới của châu Âu,
châu Á và châu Mỹ. Loài lưu ly đầm lầy (Myosotis
scorpioides) còn được gọi là cỏ bò cạp.
Hoa
tượng trưng cho niềm hy vọng về một mối tình chung thủy.
Hoa
lưu ly là hoa biểu tượng của bang Alaska. Nó cũng là hoa chính thức của liên
đoàn các bà xơ Alpha Phi (ΑΦ) và hiệp hội Alpha Phi Omega (ΑΦΩ).
Như
vậy, về hoa hồng và hoa cúc đã được viết rất nhiều, và về loài hoa này bị lãng
quên. Không tốt. Tôi phải điền vào chỗ trống thông tin, và di chuyển cái cân
theo cách khác. Tôi có trách nhiệm chỉ dẫn cách vẽ những bông hoa quên tôi. Với
hình ảnh này, chúng tôi bắt đầu:
Forget-me-nots
- một loài hoa nổi tiếng thế giới, một biểu tượng của Freidiaonry, và chỉ là một
loại cây đẹp. Anh ấy về cơ bản là giống nhau ở nơi phát triển, đó là lý do tại
sao tất cả đều yêu cô ấy. Và họ là dễ chịu khi chạm vào. Tôi chạm vào nó. Trong
tiếng Latin nó được gọi là tai chuột. Vâng, nó trông giống như tai, nhưng bộ nhớ
gì? Tôi không biết. Tôi đã học được rằng ở Ba Lan, chúng được gọi là -
nezapominayka. Nó thậm chí còn vui hơn.
Đó là tất cả, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể bắt tay
vào thực hành được rồi:
Cách vẽ hoa quên
tôi
Bước một.
Phác
thảo những phác thảo của những bông hoa, nó dễ dàng.
Bước hai.
Viết
nguệch ngoạc cánh hoa và lõi.
Bước thứ ba.
Đường
viền vòng tròn thêm chi tiết.
Bước bốn.
Thêm
một số nét.
Bước năm.
Nó vẫn
còn để thêm bóng và đường viền vòng tròn sắc nét hơn. Bạn có thể và vẽ:
"Xin đừng quên
tôi"
Trong
một số ngôn ngữ, tên gọi của hoa lưu ly có nghĩa "xin đừng quên tôi".
Tên tiếng Anh "Forget me not" được mượn từ tên tiếng Pháp cổ là
"Ne m'oubliez pas" và được dùng lần đầu tiên vào khoảng năm 1532. Nhiều
ngôn ngữ châu Âu và ngoài châu Âu khác cũng vay mượn cái tên này, chẳng hạn tiếng
Nga "Незабудка" (Nezabudka) tiếng Đức "vergissmeinnicht",
tiếng Ba Lan "niezapominajki", tiếng Đan Mạch
"forglem-mig-ej", tiếng Hà Lan "vergeet-mij-nietje",
Esperanto "neforgesumino", tiếng Triều Tiên "물망초"
(勿忘草, mul mang cho), tiếng Nhật
"wasurenagusa", tiếng Hêbrơ "זכריני" (Zichrini), tiếng Ba
Tư (Farsi) "فراموشم مکن" (farâmusham makon), v.v.
Theo
truyền thuyết của Đức, khi Chúa trời đặt tên cho các loài cây thì một loài cây
bé nhỏ chưa có tên khóc lóc: "Ôi lạy Đức Chúa, xin đừng quên con", và
Chúa trời đáp lại: "Đó sẽ là tên của ngươi". Vào thế kỷ 15 ở Đức, người
ta cho rằng những người mang theo hoa này sẽ không bao giờ bị người tình quên
lãng.
Truyền
thuyết nói rằng trong thời Trung cổ, một hiệp sĩ cùng người tình đi dọc theo bờ
sông. Chàng hiệp sĩ cố nhổ một cụm hoa, nhưng do bộ áo giáp nặng nề nên đã bị
rơi xuống nước. Khi bị chìm xuống, anh ta đã ném bó hoa cho tình nhân của mình
và kêu lên "xin đừng quên anh". Vì thế loài hoa này gắn liền với chuyện
tình lãng mạn và định mệnh bi thảm. Nó thường được các cô gái mang theo như là
biểu hiện của lòng chung thủy và tình yêu vĩnh cửu.
Vua
Henry IV đã chọn loài hoa này làm biểu tượng trong thời gian ông tha hương năm
1398 và tiếp tục chọn làm biểu tượng của mình khi trở về Anh vào năm sau đó.