Ở bài trước, chúng ta đã cùng nhau thảo luận câu hỏi của Peter Casey về vấn đề hình khối và thể tích. Nếu bạn chưa biết đến bài viết đó, h...
Ở bài trước, chúng ta đã cùng nhau thảo luận câu hỏi của Peter Casey về vấn đề hình khối và thể tích. Nếu bạn chưa biết đến bài viết đó, hãy xem qua Mẹo vẽ hình khối và thể tích (1). Rồi quay lại đây để tiếp tục xem qua bài viết lần này nha!
Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành thảo luận về một vấn đề rất quan trọng khác của việc vẽ vời nói chung này, đó chính là Posing - Tạo dáng cho nhân vật. Dù bạn vẽ theo cách truyền thống hay Digital thì phần tạo dáng cho nhân vật là một phần hết sức quan trọng mà bạn không nên xem nhẹ!
Peter tiếp tục đưa ra một câu hỏi khiến tôi không thể dừng được việc suy nghĩ về nó.
Posing: Đúng thế, posing là một tư thế rất quan trọng đối với animation, làm nhân vật vui vẻ, làm nhân vật buồn rầu, tạo dáng cho nhân vật để anh ta cảm thấy được giác ngộ khi ăn một món bánh mì. Hãy đảm bảo rằng bạn có thể "đọc" được những nét vẽ chỉ cần nhìn vào bóng hình của nó. Hãy chắc chắn rằng bạn có thể đọc được cảm xúc của nhân vật. Thật á? Bạn có thể giải thích cho tôi điều đó không? Làm sao để biết tư thế đó có đúng với nhân vật và cảm xúc không?"
"Bạn cần vẽ các nét đậm hơn và mạnh mẽ hơn."
"Là sao tôi không hiểu."
"Nó chưa đủ đậm."
"???"
Tôi cũng vậy, Peter. Mấy cái bình luận đó nói thì dễ, và cũng đúng nữa, nhưng không phải lúc nào chúng cũng hữu ích, phải không? Đây là câu trả lời của tôi. Đây là những gì tôi đã đúc kết được qua năm tháng. Và phải nhắc bạn rằng, đây không phải là câu trả lời duy nhất, và có thể cũng không phải là câu trả lời đúng nữa, nhưng ít ra nó cũng đã giúp ích tôi rất nhiều.
Posing là điều mà tôi rất thích bàn luận về nó, vì thời gian gần đây, tôi vừa có một bước đột phá trong việc tạo dáng cho nhân vật. Tôi nghĩ rằng những bước đột phá luôn xảy ra thường xuyên, chỉ cần chúng ta có thể nhận ra chúng. Chúng ta thường xuyên để chúng trôi đi và tập trung vào cách mà chúng ta mãi không thể đi xa được. Mẹo: Hãy tận hưởng những chiến thắng dù là nhỏ nhất, bằng bất cứ giá nào. Đó là lời khuyên của tôi!
Một posing tốt hoàn toàn có thể kể hẳn một câu chuyện.
Vậy thôi. Bạn không cần phải biết điều gì khác. Bạn không cần phải lo lắng về trọng lượng của nét vẽ, bạn không cần phải lo lắng về bóng của nét vẽ,...
Ừ thì phải có, nhưng không phải những thứ kể trên. Tôi sẽ lập luận rằng một tư thế kể chuyện tốt nhất sẽ thổi phồng bất kỳ tư thế nào. Tại sao? Bởi vì những câu chuyện kể hay nhất được tạo ra từ những điều đó. Một câu chuyện hay cần được tập trung và các hình khối ở đúng vị trí của nó.
Những gì bạn đang cố gắng làm là kể câu chuyện theo cách tốt nhất bạn có thể. Và đoán xem bạn làm điều đó như thế nào? (Hoặc ít nhất, làm thế nào tôi làm điều đó?) Bạn vẽ 100 bức vẽ cùng một tư thế. Tư thế đẩy, tư thế kéo, tư thế làm việc, tư thế kỳ quặc,... Mãi miết vẽ, vẽ, vẽ nữa và vẽ mãi. Vẽ đến khi nào bạn cảm thấy ghét cái bức vẽ đó thì thôi. Ví dụ bạn muốn vẽ một bức tranh về một chàng trai sau khi ăn cái bánh mì liền được khai sáng, hạy nghĩ đến cái tư thế đó. Vẽ càng đơn giản càng tốt. Dưới đây là một ví dụ nhảm nhí:
Tôi muốn vẽ một anh chàng đang chờ đợi và liên tục nhìn vào đồng hồ. Câu chuyện như sau:
"Trời má, tôi chờ ở đây cả đời người rồi đó, Joe đang ở chỗ đếch nào thế? Tại sao nó chưa đến đây nữa vậy? Nhìn coi, 20 phút rồi đấy nhá. Đồng hồ thì cứ tick tick tick tick, còn tôi thì tick tick tick ticked off." (Chơi chữ, ticked off là cảm thấy phiền, tức giận).
Nỗ lực đầu tiên của tôi không phải là quá khủng khiếp. Đó là việc kể ra một câu chuyện, dù rằng tôi có thể làm tốt hơn. Cứ mỗi lần sẽ chuyển qua một tư thế khác nhau. Tư thế đầu tiên là đứng thẳng, tư thế tiếp theo là hơi cúi người, tư thế tiếp nữa là cúi thêm chút nữa, cho đến khi tôi cảm thấy ghét việc này. Cho đến khi có tư thế cúi rất sát. lúc này, có vẻ như tôi thật sự đã đến mức rất tốt.
Và, như bạn thấy ở trên, chúng ta chỉ vẽ ra 5 tư thế. Bạn phải biết rằng, 5 tư thế đó được tách ra từ khoảng 95 tư thế mà tôi đã thử phác thảo (có thể lá 100 hoặc nhiều hơn nữa, bởi ý tôi "được tách ra" có nghĩa tách ra từ "rất nhiều" tư thế). Có nghĩa là, ngoài 5 tư thế đó, những tư thế khác có thể đúng, có thể sai nhưng hoàn toàn không phù hợp.
Đó là một ý kiến có vẻ ngu ngốc nhỉ? Kiểu một viêc làm điên khùng ấy.
Nhưng, đây là một phần tuyệt vời: Bạn không cần phải trải qua quá trình này mãi mãi. Đây chỉ là một phần của giai đoạn đầu. Trước khi bạn biết điều đó (có thể là một thời gian khá dài đấy), đôi lúc chỉ cần vẽ khoảng 50 tư thế là bạn đã tìm ra được tư thế đúng. Rồi sẽ đến lúc ngay ở tư thế thứ 10 là bạn đã có thể tìm ra. Và một ngày nào đó (tôi chỉ có thể hy vọng) bạn và tôi sẽ giống như Andreas Deja, Glenn Keane hoặc Eric Goldberg sẽ tìm thấy tư thế vàng đó trong lần thử đầu tiên hoặc thứ hai. Trừ phi đó là một tư thế cực kỳ quan trọng, chúng ta (và cả họ nữa) buộc sẽ phải vẽ khoảng 100 tư thế để tìm ra tư thế đúng nhất. Còn không, chúng ta sẽ dễ dàng tìm được cái chúng ta cần chỉ trong vài tư thế vì chúng ta đã quen với việc đó.
Hầu hết, chúng ta đều sẽ nhanh nản, tôi biết. Nhưng tôi vẫn sẽ đưa ra lời khuyên, mong rằng các bạn có thể giữ vững lập trường của mình. Đề rồi một ngày nào đó, vẽ một tư thế đúng và đẹp, mượt mà cho nhân vật của bạn không còn là cơn ác mộng nữa.
Tôi đã mất khoảng ba năm thực hành thực tế, khoảng 25 năm thực hành tồi tệ, bắt chước, không cố gắng tìm hiểu trước khi tôi nhận ra rằng mình phải làm điều đó. Sau đó, mỗi ngày là một trải nghiệm học tập mới mà chính nó đã dạy tôi nhiều điều hơn (bây giờ vẫn còn). Tôi chỉ muốn nói là kỳ tích sẽ không bao giờ xảy ra trong một đêm duy nhất.
Hy vọng rằng điều này thực sự hữu ích. Hãy đọc qua vài lần nếu bạn vẫn chưa hiểu hết những gì tôi muốn nói.
Cre: J.K.Riki